Rác thải nhựa ngày càng nhiều trên hành tinh chúng ta, loại bỏ rác thải nhựa ngày càng là vấn đề nhưc nhối nhất là rác thải nhựa trong phòng thí nghiệm. Trong nỗ lực hạn chế rác thải nhựa sử dụng một lần, một số bang bao gồm California, Connecticut, Delaware, Maine, New York, Oregon và Vermont và các quốc gia đã thực hiện lệnh cấm đối với một số sản phẩm nhựa sử dụng một lần. Tuy nhiên, rác thải nhựa còn đặt ra một thách thức lớn hơn đối với các phòng thí nghiệm khi các nhà khoa học thải bỏ đáng kể rác thải nhựa trong công việc, nhiều hơn so với người bình thường.
Vào năm 2015, các nhà nghiên cứu tại Đại học Exeter đã công bố một bức thư trên tạp chí Nature kêu gọi các phòng thí nghiệm thực hiện vai trò trong việc giảm thiểu rác thải nhựa. Các nhà nghiên cứu ước tính rằng bộ phận khoa học sinh học của họ đã tạo ra 267 tấn nhựa trong một năm (2014).
Tại đây, Rachael Relph, giám đốc phát triển bền vững tại My Green Lab, thảo luận một số thách thức và giải pháp liên quan đến việc tái chế nhựa trong phòng thí nghiệm.
Theo Relph, các phòng thí nghiệm phải đối mặt với một số thách thức khi nói đến việc tái chế. Đầu tiên là họ phải biết những vật dụng nào có thể được tái chế, vì các chương trình tái chế thành phố thường không sẵn sàng để xử lý vật liệu trong phòng thí nghiệm. Cô giải thích: “Các phòng thí nghiệm cần làm việc với các nhà tái chế tại địa phương để hiểu những vật liệu, sản phẩm cụ thể nào có thể được tái chế… và sau đó đảm bảo, đào tạo cho nhân viên phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm đôi khi phảilàm việc với các hóa chất độc hại hoặc thuốc thử nguy hiểm sinh học. Relph cho biết: “Thông thường, các tổ chức, nhà tái chế sẽ không thu gom các vật liệu có thể đã tiếp xúc với bất kỳ loại thuốc thử nghiệm nào. Một số vật dụng có thể thích hợp để tái chế nếu được làm sạch đúng cách, nhưng điều này đòi hỏi phải được đào tạo thích hợp để đảm bảo nhân viên của cơ sở tái chế có thể xử lý an toàn các vật dụng.
Relph cũng lưu ý rằng các phòng thí nghiệm phải tìm chỗ để để các thùng khác nhau cho các loại chất thải khác nhau để tái chế hoặc tái sử dụng.
Các phòng thí nghiệm có nhiều cách có thể tăng cường tái chế nhựa. Relph khuyến nghị các nhà khoa học làm việc với tổ chức để xác định những gì có thể được tái chế tại địa phương, dựa trên khả năng, chính sách, sau đó làm việc với nhà tái chế để xác định các sản phẩm có thể được tái chế.
Một số loại nhựa trong phòng thí nghiệm khó tái chế tại địa phương hơn nhưng một số chương trình chuyên biệt đã được phát triển để xử lý các loại racd thải này.
Relph lưu ý tại Hoa Kỳ: “Kimberly-Clark, TerraCycle và Medline đều có các chương trình tái chế găng tay. Các đầu tip pipet cũng tạo ra một dòng chất thải lớn trong phòng thí nghiệm và “có một công ty tên là Grenova Solutions cung cấp hệ thống rửa đầu tip cho phép người dùng sử dụng lại các đầu tip trung bình khoảng 20 lần”, cô giải thích.
Cuối cùng, cách tốt nhất để giải quyết vấn đề rác thải nhựa là thực hành điều đầu tiên trong số ba R - giảm. “Thay vì cố gắng tìm ra một giải pháp cuối cùng như tái chế chất thải, các nhà khoa học nên xem xét cách họ có thể thực hiện, liệu có thể sử dụng một phương pháp thay thế nào đó có thể tạo ra ít chất thải hơn hay không, liệu có thể tái sử dụng các vật dụng hay không, hoặc liệu có thể chuyển sang các sản phẩm có thể tái sử dụng thay vì sử dụng một lần hay không, ”Relph nói.
Cô ấy khuyên các phòng thí nghiệm nên tiến hành kiểm tra chất thải góp phần tạo ra chất thải phòng thí nghiệm nhiều nhất. Sau khi xác định được, các phòng thí nghiệm có thể tập trung vào việc giảm thiểu hoặc loại bỏ những dòng sản phẩm, chất thải này.
Vấn đề rác thải nhựa sẽ không được loại bỏ trong một sớm một chiều, nhưng có nhiều hành động mà các phòng thí nghiệm có thể thực hiện để hạn chế rác thải khỏi các bãi chôn lấp.
Tiến sĩ Michelle Dotzer
Lược dịch theo lab manager
Tin bài khác